Anh phải khác – vì anh không sống một mình
Quán cà phê quen thuộc, anh ngồi một góc gần cửa kính, ánh đèn vàng hắt xuống bàn, vài người trẻ đang gõ máy tính bên cạnh.
Hôm nay, một khoảnh khắc nhỏ khiến anh suy nghĩ rất nhiều.
Đó là cuộc nói chuyện với anh Vũ – người Trung Quốc đã bán hàng cho anh, em còn nhớ chứ? Cậu ấy vẫn luôn tin tưởng anh.
Không thúc giục, không hối thúc chuyện tiền nợ, chỉ nhẹ nhàng nhắn:
“Tôi tin cậu mà.”
Anh bất chợt thấy, hóa ra mình vẫn còn giá trị. Vẫn có người tin anh. Vẫn còn những điều mà mình chưa đánh mất. Đúng không em?
Buổi tối, sau một ngày quay cuồng với những lo toan tiền bạc, anh lặng lẽ ngồi viết vài dòng.
Deadline học lý thuyết lái xe đang đến gần, anh cố ép mình ngồi máy tính thật lâu để hoàn thành. Nhưng ngồi lâu quá, đầu căng, lưng đau.
Anh cảm giác mình đang bị trói bởi những sợi xích vô hình – tên của chúng là tiền, là thành công, là bản lĩnh làm chồng.
Trong quán cà phê này, anh nhìn quanh – toàn là những bạn trẻ giống mình: một gói thuốc, một chiếc laptop, một cái điện thoại, ánh mắt trống rỗng.
Họ ngồi đây, giống như anh.
Nhưng khác ở chỗ: họ không có gia đình, không có con cái, không có em ở phía sau.
Còn anh – có chứ. Và chính điều đó khiến anh không thể sống như họ.
Anh không được phép dừng lại.
Anh nhận ra rằng, trong lúc mình tự trách, tự nghi ngờ bản thân, thì vẫn có người tin.
Và điều đó không phải là may mắn – mà là kết quả của cách anh sống, cách anh giữ chữ tín, dù lúc khó khăn nhất.
Niềm tin là vốn quý. Và anh cần tiếp tục xứng đáng với nó – với em, với con, với chính bản thân mình.
Việc anh muốn làm tốt hơn
Anh muốn thay đổi thói quen mỗi ngày.
Bắt đầu từ việc nhỏ nhất:
- Dậy sớm
- Dọn tâm trí
- Hành động dứt khoát hơn
Không để thời gian trôi lửng lơ nữa.
Anh muốn rõ ràng hơn về mục tiêu, và kỷ luật hơn với chính mình.
Ngày mai, anh sẽ dậy sớm – để bắt đầu một ngày mới thật tỉnh táo, thật mạnh mẽ.
Vì em, vì con, và vì cả chính anh nữa.