-->

DIARY - PAGE 14

HÔM NAY LÀ MỘT NGÀY BÌNH THƯỜNG

Thức dậy với giấc mơ luẩn quẩn trong đầu, một giấc mơ được hình thành từ những áp lực vô hình trong quá khứ, giấc mơ chỉ có ý nghĩa duy nhất:

dậy đi, trời sáng rồi, tôi đang đợi bạn, hãy theo tôi.

Sáng nào cũng như vậy, vội vã. Mà thực sự chẳng biết vội vã vì điều gì. Đã bao nhiêu năm nay tôi luôn nhiệt huyết vội vã như thế, nhưng đâu giúp tôi tiến bộ hơn.

Vẫn vậy,...lục tìm trong tủ một chiếc quần dài đã cũ, đã bạc màu, áo thì nhăn và rệu rã. Mặc đại khái lên người và trong đầu tự nghĩ, có cơm ăn áo mặc là hạnh phúc hơn bao người rồi. 

vâng, đó chỉ là lời biện minh của kẻ không có tiền mà thôi

Nhìn ra ngoài, trời sắp sáng, mình phải đi...tự hỏi:

Ngày hôm nay mình sẽ làm được gì?

Nhâm nhi ly cà phê đen, đắng như thường lệ, đôi khi tôi thấy nó giống như đời tôi vậy, chưa thấy gì sáng, chưa thấy gì ngọt.

Lật đi lật lại trang giấy ghi ngắn gọn mục tiêu cần hoàn thành. 

  1. Thanh toán công nợ công ty X, Y, Z
  2. Thanh toán tiền nhà, điện, nước, vvv
  3. Bán xong lô vải đó, vvv

Nhìn trang giấy, rồi lại nhìn màn hình điện thoại và đôi tay chỉ biết gõ bàn phím lộc cộc không giúp ích cho việc thực hiện mục tiêu.

Phải làm sao để thực hiện mục tiêu ấy?

Tôi chỉ biết chờ đợi ai đó nhắn tin hoặc gọi điện để thoát khỏi sự trống vắng này.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn